Ảnh vui: Chú chó thông minh

2:55 PM |
Các bạn cho nhận xét về chú chó này coi, phải nói là quá thông minh ....

Chú chó thông minh

Xem tiếp…

Đây gọi là sống chết có nhau :D

9:22 AM |
Một hình ảnh nói lên tất cả: ANH YÊU EM!!!

Khoảng khắc a yêu em!!!

Xem tiếp…

Truyện ngắn: Tên khốn dễ thương!!!

8:45 AM |
Hân ngước lên thấy Mạnh mỉm cười rồi bước về phía khu nhà kí túc xá. Một tên lạ lùng. Hân bất giác nhớ đến cái tên hồn nhiên ấy, sao có thể đến gần một đứa con gái và hỏi “cậu khóc đấy à” nhỉ?

Tên khốn dễ thương

-Cậu khóc đấy à?

Đang tâm trạng, nghe câu hỏi vô duyên ấy, Hân quay sang nhìn “người lạ” với đôi mắt giận dữ vẫn còn ngân ngấn nước.

-Ơ, đang khóc mà cũng nổi giận được à?

-………

-Thôi, khóc tiếp đi… xin lỗi! Tớ đi chỗ khác đây.

-Đứng lại!

-…….. (người lạ ngạc nhiên quay lại nhìn Hân với ánh mắt dò hỏi)

Hân vẫn nhìn tên người lạ vô duyên với ánh mắt nghìn viên đạn:

-Cậu nhìn lại xem cậu vừa giẫm lên cái gì?

-Có gì đâu?

-Cậu giẫm lên làm hỏng cào cào của tôi rồi, tên khốn!

-Ơ này, sao cậu dám gọi tớ là tên khốn? Con cào cào lá này khô rồi mà!

-Khô rồi …kệ tôi… đền đi!

-Đền cái gì nữa chứ!

-Kết trả tôi con cào cào khác!

Nghe yêu cầu của đứa con gái, Mạnh bật cười. Mạnh nhặt con cào cào khô lên rồi ngồi xuống cùng ghế đá với Hân:

-Cậu tên gì mà đanh đá vậy?

-Tên thì liên quan gì đến đanh đá hay không? Hân… cậu có đền tôi cào cào không thì bảo?

-ờ ờ… có đền. Đền cả chục con luôn. Tớ tên Mạnh. Có chuyện gì khiến người đanh đá như cậu phải khóc thế!

-Tên khốn nhiều chuyện, bên kia có lá dừa để kết cào cào kìa! Qua lấy đi!

Hân nói rồi đi về phía có cây dừa cạn trong sân kí túc xá. Mạnh đi theo thở dài nói:

-Ít ra cậu cũng phải chấm dứt việc gọi người lần đầu tiên gặp là “tên khốn” chứ!

-Cứ gọi, từ “tên khốn” đáng yêu mà.

Sau khi cùng nhìn ngang, nhìn dọc vặt được một nắm lá dừa, Mạnh và Hân  quay lại chiếc ghế đá ban nãy. Nhìn Mạnh vật lộn với đống lá, Hân tròn mắt nghi hoặc hỏi:

-Cậu không biết kết cào cào à?

-Uhm… chính xác  là không?

-Vậy mà cũng dám kết, nhìn này.

Hân chỉ cho Mạnh cách kết cào cào, Mạnh ngoan ngoãn học theo nhưng cái tay lóng ngóng của Mạnh chỉ cần kéo mạnh một chút là lá dừa đã đứt phựt, nhìn cảnh đó Hân bật cười:

-Kéo nhẹ thôi, thế này này…

-Uhm… còn chân cào cào…

-Đây… thế này…

-….. A, haha, được rồi này!!!

Mạnh hoàn thành con cào cào đầu tiên, vui vẻ giơ lên trước ánh đèn trong sân kí túc xá ngắm kỹ. Nhìn Mạnh như thế, Hân bỗng dưng lại nhớ đến một người khác, một người cũng từng kết cào cào cho Hân, cũng từng cười thật vui khi kết cào cào cùng Hân. Mạnh quay lại phía Hân:

-Này, đền cậu! Hết nợ nhé!

Nhìn đôi mắt đầy nước của Hân, Mạnh hơi sững lại, Mạnh biết rằng cô bạn này lại đang nhớ về điều gì đó, Mạnh đùa để phá tan khoảng hồi niệm ấy:

-Cậu hay nhỉ? Đang cười mà khóc ngay được.

-Làm gì có! … tên khốn!

-Ơ, lại nữa rồi. Thôi, đền cậu rồi đấy! Lên phòng đi, tối muộn lạnh rồi đấy!

Mạnh nói và xoa đầu Hân: “à, lần sau có gặp đừng gọi tớ là “tên khốn” nữa nhé”.

Hân ngước lên thấy Mạnh mỉm cười rồi bước về phía khu nhà kí túc xá. Một tên lạ lùng. Hân bất giác mỉm cười khi nhớ đến cái tên hồn nhiên ấy, sao có thể đến gần một đứa con gái và hỏi “cậu khóc đấy à” nhỉ? Nhớ đến nụ cười của tên ấy cũng thấy dễ thương, lại khiến Hân nhớ đến nụ cười của ai đó, nụ cười mà Hân đã từng chỉ cần nhìn thấy thôi là cũng thấy vui lây rồi.
 
Kí ức trôi về đến đó lại đọng lại nơi khóe mắt khiến Hân lại có cảm giác cay cay. Hân nhắm mắt lại, nước mắt trào ra thật nhanh. Gió thu se se lạnh khiến nước mắt ấm cũng lạnh thật nhanh, Hân cứ nhắm đến khi nước mắt trào ra khô hết mới mở mắt. Hân đã đọc ở đâu đó viết rằng “khóc sẽ khiến mắt trong hơn”.

Hân mở mắt ra, cảnh vật trước mắt cũng trở nên trong veo…gió thổi qua, khiến lá phượng khô tung bay như một cơn mưa bóng mây, Hân nhớ những lúc tựa đầu trên vai người ấy mà nhìn tán lá phượng xanh um, đã có lúc có người ước thời gian ngừng lại ở đó … giờ thì lá phượng cũng vàng úa cả rồi. Ơ, có mưa thật, Hân cầm mấy con cào cào rồi chạy về phòng, lấy mấy sợi dây, buộc cào cào và treo lên tường. Treo đến con cào cào đầu tay của “tên khốn”.

Hân bất giác lại mỉm cười, nhìn con cào cào cứ ngộ ngộ như mặt tên đó vậy. Bất chợt, Hân nhớ ra mình bỏ quen con cào cào khô dưới ghế đá, Hân chạy xuống nhưng … đến nơi… cửa chính của khu nhà đã bị khóa, Hân thở dài nhìn đồng hồ “11h” – đến giờ khóa cửa rồi. Trời đang mưa to, ở ngoài kia chắc cào cào sẽ lạnh, nhưng … thôi kệ… cũng đến lúc phải xa nó rồi…
*
**
Tên khốn dễ thương

5h30…. Một chiều… trong công viên, Hân ngồi bên bờ hồ, khẽ đung đưa chân, khe khẽ hát theo giao điệu nhè nhẹ của bài hát của chiếc mp3. Hôm nay gió rất nhiều, mái tóc mới cắt ngắn, gió lùa vào nhột nhột ở chân tóc khiến Hân có cảm giác rất dễ chịu. Hân mỉm cười nhìn xung quanh, có lẽ Hân nên ra đây nhiều hơn thay vì ngồi ôm cái máy tính hết nghe nhạc lại xem phim như bọn bạn trong phòng gọi là “tự kỷ”.

Bỗng nhiên, ánh mắt Hân bị thu hút bởi một con cào cào lá, rồi ánh mắt Hân chuyển lên nhìn người đang kết con cào cào ấy. Vẻ mặt người đó khi kết cào cào rất chăm chú, rất cần thận, mỗi lần kết xong một nếp gấp, người đó lại tự mỉm cười, con cào cào gần xong… đến đoạn cuối không rõ người đó vội vàng gì mà kéo mạnh… chiếc lá dừa lại đứt phựt…Mạnh thở dài… Hân bật cười, đúng là Mạnh, không thể nhầm được. Hân tiến lại gần cậu bạn, cười nói:

-Có cần giúp gì không, “tên khốn”?

-A, là cậu, lại gọi tớ là “tên khốn” rồi. Tớ đền cậu cào cào rồi mà.

-Uh, gọi thế thì cậu mới nhân ra tớ chứ! Cậu vẫn chưa nhớ cách kết cào cào à?

-Nhớ rồi, nhưng kết bị hỏng suốt. Mà tớ cũng sẽ nhận ra cậu dù cậu không gọi tớ là “tên khốn” nữa. Nên

….

-Uhm biết rồi.. không gọi nữa. Nào, cùng kết nào!

-ừ, cậu đang nghe bài hát gì vậy?

Mạnh hỏi lấy lệ rồi tự lấy một bên tai nghe của Hân. Bài hát “có khi nào rời ra” nhẹ nhàng vang lên, Mạnh mỉm cười nói khẽ:

-Suốt ngày nghe nhạc buồn.

-Kệ tớ, không nghe thì trả đây.

-Ơ, không.

Vậy là Hân và Mạnh cùng kết cào cào, chiều muộn hơn … nhưng có vẻ ấm áp hơn…

*
**

Phố … Chiều mưa bay … Hân nhìn chiếc ô nhỏ cầm tay tự hỏi “mở- hay không mở” … rồi Hân mỉm cười mở ô, đường từ đây về kí túc xá còn xa mà. Hân lại nhớ câu nói của con bạn thân: Nếu lần hẹn hò đầu tiên của hai người yêu nhau mà có mưa thì hai người ấy sẽ không bao giờ rời xa nhau … Hân lục lại trong ký ức góc kỷ niệm về Huy… lần đầu tiên hai đứa đi với nhau trời có mưa không nhỉ? Đúng rồi không mưa mà còn nắng to nữa thì phải. Thật ra thì đã khi nào Hân và Huy đi cùng nhau trời mưa đâu, Huy đã nói muốn cùng Hân đi dưới mưa nhưng nói chỉ là nói thôi, chẳng khi nào Huy thực hiện được. Huy học ở xa Hân quá…


Người ta cứ bảo rằng, khi yêu nhau khoảng cách chỉ khiến nỗi nhớ nhiều thêm. Thật ra thì thế nào nhỉ? Yêu xa là không thể bên nhau những lúc nhớ đến nhau, là những khi buồn không có một ai đó an ủi, cùng lắm chỉ là những lời động viên qua điện thoại hay tin nhắn nhưng … đôi khi chỉ một cái xoa đầu hay một cái nắm tay còn có tác dụng hơn tất cả những lời nói…

Yêu xa… đúng là nhớ nhiều hơn… nhiều đến mức bão hòa … nhiều đến mức nhớ như là một thói quen… đã là thói quen thì dần dần không nhận ra nỗi nhớ nữa… Huy đã từng cười khi Hân nói rằng nỗi nhớ cũng có thể bão hòa… nhưng đúng là có những lúc Hân không có cảm giác nhớ Huy nữa… Nhưng khi chia tay thì khác… lúc ấy có muốn không nhớ nữa cũng thấy thật khó khăn.

Nhớ …khi yêu nhau đã trở thành một thói quen, bây giờ thói quen ấy bị bắt buộc phải xóa đi…vì… làm sao có thể cứ nhớ, rồi nhắn tin hờn dỗi với người ta nữa. Chia tay rồi mới nhận ra có quá nhiều thứ có thể gợi nhớ về quá khứ… giá như có thể gom tất cả vào một cái hộp rồi giấu kín ở một chỗ nào đó để không phải nhớ nữa. Nhưng nhiều quá……không muốn nhớ cũng không được … bỗng “ketttttttttttttttttt”- một chiếc xe đạp dừng lại cạnh Hân:

-Sao lại đi một mình thế này?

-Ơ, Mạnh.

-Dầm mưa không? Cụp ô lại rồi lên xe đi!

Nhìn hình ảnh Mạnh cười mờ mờ ảo ảo …không biết tại nước mưa hay nước mắt làm mờ kính nữa, Hân cũng mỉm cười cụp ô lại và leo lên xe Mạnh:

-Lên bờ hồ nhé! Không gặp tớ lại vừa đi vừa khóc hả?

-Làm gì có!

Hân cười phủ nhận, Mạnh đạp xe nhanh ngược hướng kí túc xá về phía bờ hồ. Mưa to hơn, cả hai đứa ướt cả, một chút lạnh lạnh nhưng rất tự do… Hân không có cảm giác nỗi nhớ đè nặng lên trái tim của nó nữa… Bỗng Mạnh lên tiếng:

-Hân lạnh không?

-Không, cậu cứ đi tiếp đi.

-Chắc lại hay đi xe đạp dưới mưa thế này rồi chứ gì?

-Uhm, chỉ là hay gặp mưa thôi.

-Sao cậu không kể cho tớ nghe về người ấy!

-Về ai???

-Về người làm cậu khóc ấy! Kể ra sẽ dễ quên hơn đấy!

Hân im lặng, Mạnh cũng không hỏi thêm, mưa vẫn rất mau… Mạnh bắt đầu kể chuyện, tiếng Mạnh rất nhỏ, không rõ là đang kể cho Hân nghe hay đang tự kể cho chính Mạnh …

“ Lần đầu tiên tớ và người ấy cùng đạp xe lên hồ Gươm cũng lâu lắm rồi, năm nhất thì phải …khi ấy Hà Nội lạ lẫm lắm, chẳng đứa nào biết đường lên đó. Cứ đi, rồi vừa đi vừa hỏi. Cuối cùng thì cũng đến nơi, bọn tớ ngồi ở phía bờ hồ có thể nhìn thấy tháp đồng hồ… hai đứa cùng thử tính xem kim giờ, kim phút, kim giây ấy sẽ quay bao nhiêu vòng nữa sẽ hết 4 năm đại học … thêm bao nhiêu vòng nữa để tớ thấy bạn ấy mặc váy cưới… hồi ấy mơ mộng quá… cứ nghĩ chẳng có gì có thể thay đổi được tình yêu ấy… tớ nắm tay người con gái ấy… ấm áp, bình yên và hạnh phúc nữa… thế mà … có một ngày người ta nói với tớ rằng : “ Trên đời không có gì là vĩnh hằng… huống chi là tình yêu…” Tất cả tan vỡ cả...”

Mạnh kể rồi im lặng, đến hồ Gươm, Mạnh dựng xe rồi cả hai ngồi xuống bờ hồ. Hân tự hỏi không biết Mạnh đã kể câu chuyện ấy cho bao nhiêu người, đã khi nào Mạnh nhớ về người ấy mà không nhớ về câu nói “trên đời không có gì là vĩnh hằng huống chi là tình yêu” không???  Hân nhìn Mạnh, xót xa hay đồng cảm??? Chẳng biết nữa… Mạnh đang nhìn mặt hồ xao động vì mưa rơi, xa xăm… rồi Mạnh đột nhiên quay sang xoa đầu Hân:

-Cậu ngẩn ngơ cái gì? Chuyện của tớ mà sao nhìn cậu mất hồn thế?

-Sao cậu không khóc?

-Khóc vì cái gì? Vì nhớ à?

-Đến đây khiến cậu nhớ nhiều hơn sao cậu vẫn cứ đến.

-Trốn tránh kỷ niệm mãi sao được, cứ để nó tự hiện lên rồi… tự mờ đi thôi…AAAAAAAAA …đến lượt cậu kể chuyện đấy.

Hân mỉm cười, gật đầu,… trong câu chuyện Hân cũng gọi Huy là người ấy…câu chuyện về Huy bắt đầu bằng những kỷ niệm thật vui … ấm áp … xa cách … mất cảm giác …rồi chia tay. Chưa lần nào kể chuyện về Huy mà Hân thấy bình thản đến thế… Hân kể về những con cào cào lá, kể về con cào cào đầu tiên … về cả con cào cào cuối cùng khô xơ xác mà hôm trước Mạnh giẫm phải và Hân bỏ quên trên ghế đá… những kỷ niệm hiện ra trong tâm trí… được kể lại … và mờ đi một chút… Hân kể rồi cũng lặng im… mặt hồ vẫn xao động vì mưa, quay sang Mạnh, tóc ướt sũng thỉnh thoảng nhỏ nước xuống, Hân đưa tay gạt sợi tóc ướt vì sợ nước mưa rơi vào mắt Mạnh, Mạnh quay lại mỉm cười, trêu đùa:

-Lãng mạn nhỉ? Tớ với cậu, cùng ngồi ở bờ hồ… rồi còn mưa nữa…

-Lãng mạn gì chứ! Giờ mà vẫn còn đùa được.

-Tớ đâu có đùa… đưa tay đây… đi dạo nào!

Hân đưa tay cho Mạnh, Mạnh một tay dắt xe, một tay cầm tay Hân. Tay hai đứa tê cóng vì cơn mưa đầu đông, nhưng tại nơi hai lòng bàn tay chạm vào nhau cả hai vẫn cảm nhận được hơi ấm… cả hai đi … xa cái vị trí vừa ngồi … càng xa, càng không nhìn rõ cái vị trí ấy nữa – vị trí có thể nhìn chiếc tháp đồng hồ mà Mạnh vẫn ngẫu nhiên chọn…. ký ức như cũng mờ dần theo mưa… Tiếng Mạnh như tan vào tiếng mưa…

-Khi tớ và cậu cùng quên rồi… bọn mình yêu nhau nhé!

-Ơ, cậu nói như dễ lắm vậy!!!

-Rồi cậu sẽ yêu tớ đấy!.... tớ kết cào cào cho cậu mà.

-Linh tinh…

-Ai biết được?
*
**

Đêm muộn…bờ tường liền giữa 2 nhà trên sân thượng… Mạnh lấy một chiếc tai nghe ra khỏi tai thằng bạn thân, nghe thử.

“……….Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau
Chẳng giống như chúng ta tìm được nhau rồi lại hoang phí duyên Trời
Tại sao phải rời xa nhau mãi mãi
Biết đến khi nào...chúng ta...
Nhận ra chẳng thể quên được nhau ...”

rồi bật cười:

-Bài gì mà buồn thế này?

-“Lắng nghe nước mắt?”

-Dạo này vẫn nghe nhạc buồn à?

-Uhm…

-Mày có phải là bạn thân tao không mà không chịu kể chuyện về cô bé đó cho tao nghe thế?

-Có gì để kể đâu? Dù sao thì cũng chẳng còn gì cả.

-Thôi, kệ mày vậy. Lại kết cào cào à? Chỉ tao đi.

-Mày kết cào cào làm gì??? A, chết nhé!... Mày yêu ai khác rồi hả?

-Không, bọn tao chỉ là bạn thôi.

-Thật không? Nghi lắm!

-Thôi, hỏi ít thôi!

Mạnh lấy một chiếc lá dừa từ cây dừa trên sân thượng, cẩn thận kết cào cào. Huy … nhìn vẻ chăm chú của Mạnh khi kết cào cào mà bật cười. Dù Mạnh phủ nhận nhưng nhìn vẻ mặt Mạnh khi nhắc đến cô bạn ấy có cái gì đó bối rối là Huy biết Mạnh thích cô bé ấy rồi. Chơi với Mạnh từ nhỏ, thường là chuyện gì hai đứa cũng kể cho nhau nghe, bạn bè chơi thân còn sợ hai đứa nó đồng tính vì suốt ngày đi cùng nhau cho đến khi lên cấp 3 mỗi đứa thi vào một trường. Nhưng chẳng hiểu sao Huy không thể kể cho Mạnh nghe về Hân, có lẽ Huy sợ phải chạm vào ký ức, sợ cảm giác nhói đau ở ngực trái khi nhớ về người ấy. Ngồi trên bờ tường, Huy ngả đầu dựa vào cái cột phía sau, thở dài. Mạnh nhìn thằng bạn hỏi:

-Lại tâm trạng à?

-ừ, nhớ! … mỗi lần ngắm sao lại nhớ vu vơ. Con gái sao mà mơ mộng thế nhỉ? Còn tin mỗi người có một ngôi sao hộ mệnh nữa nhỉ?

-Con gái mà. Bạn tớ cũng thích cào cào với ngắm sao đấy.

-Vậy à, trùng hợp nhỉ? … nào xem cậu kết cào cào thế nào nào!!! haiz, chẳng có hoa tay gì cả, nhìn đây này.

Mạnh nhìn Huy kết cào cào, nhìn nó buồn buồn, chắc là vẫn chưa quên người ấy… Huy khác Mạnh, Mạnh học cách đối diện với ký ức buồn bằng sự chia sẻ còn Huy cái gì Huy muốn quên thì Huy sẽ giấu thật kín dù Huy biết rằng như vậy sẽ phải nhớ nhiều hơn…Mạnh  lại nhớ đến Hân, nhớ đến lần đầu tiên gặp Hân, Hân cũng chẳng chịu nói gì cả. Bình thường hồi trước thấy Huy kết cào cào suốt, nhưng chẳng chịu ngồi kết cùng nó, giờ thì chỉ toàn khiến Hân bật cười vì những con cào cào ngố ngố nó kết. Mạnh nhớ nụ cười ấy… nhớ Hân … thật nhiều.

Tên khốn dễ thương

Thứ 2 lên trường, Mạnh lại cùng Hân đi dạo quanh kí túc xá rồi ngồi lại ở một chiếc ghế đá kể chuyện nhau nghe. Mạnh đưa Hân túi cào cào mang lên từ nhà. Hân mỉm cười mở ra đưa từng con cào lên ngắm:

-Mấy con xinh xinh này không phải cậu kết.

-Ơ, đúng rồi, sao cậu biết! Thằng bạn tớ kết.

-Cào cào cậu kết nhìn là biết.

-Này, ý cậu là gì đấy!

-Đâu có. Tớ thích mấy con cào cào ngố ngố này hơn

-Thật không?

-Thật, đồ ngốc.

Hân đặt tay mình trong tay Mạnh, mỉm cười ngả đầu vào vai Mạnh, Mạnh nắm tay Hân thật chặt. Đông rồi… lạnh rồi… nhưng ở tại nơi đây, vẫn có hai người đang rất ấm áp. Khi chạm tay vào những con cào cào không phải Mạnh kết, Hân có cảm giác rất lạ … có lẽ bởi nó giống hệt những con cào cào mà Huy đã kết cho Hân khi trước… ôi nghĩ linh tinh rồi…

Chủ nhật, Hân về nhà Mạnh chơi, thật ra nhà hai người hỏi ra mới biết không quá xa nhau. Lúc sắp quay lại trường, Mạnh đi đâu đó cùng mẹ một lúc, Hân đi quanh thăm căn nhà, phòng của Mạnh rồi lên trên sân thượng nơi mà Mạnh kể hay lên đó ngắm sao và trò chuyện với thằng bạn thân. Trên cao rất nhiều gió, Hân mỉm cười khi nhìn thấy cây dừa cạn trên sân thượng. Bỗng Hân nhìn thấy một người ở đó, đang ngồi trên bức tường thấp, dựa đầu vào cái cột đằng sau, Hân lên tiếng:

-Chào cậu, cậu là bạn Mạnh à?

Người con trai kia quay lại và Hân có cảm giác như thời gian dừng lại ở đó. Huy cũng ngạc nhiên không kém, cậu đứng xuống đất đứng một chỗ nhìn Hân không nói nên lời. Đã nhiều lần Huy nghĩ về cái khoảnh khắc nếu gặp lại Hân, Huy sẽ như thế nào? Chạy đến ôm lấy, hay lạnh lùng bước ngang qua và bây giờ câu trả lời ở thực tại là chỉ biết đứng lặng yên. Mạnh cũng bất ngờ chạy lên sân thượng tìm Hân, thấy Huy, Mạnh định giới thiệu hai người với nhau nhưng nhìn cách Huy và Hân nhìn nhau và con cào cào Huy đang kết dở rơi trên đất thì Mạnh hiểu việc đó là không cần thiết nữa rồi. Từ lúc ấy đến khi lên đến kí túc xá, Hân không nói gì với Mạnh cả. Cái khoảng im lặng ấy với Mạnh sao mà nặng nề đến vậy?

Tất cả những sự trùng hợp đâu phải ngẫu nhiên … mà vì đó là cùng một người.

Khuya…Huy vẫn nghe nhạc… một thằng bạn thân… một người con gái mà Huy đã yêu nhiều như thế ??? Có giọt nước mắt khẽ trào ra … Huy đợi nó khô hết rồi nhấn phím gửi cho Hân một câu trong bài hát đang nghe “tình yêu thì không có sai hoặc đúng… chỉ cần trái tim rung động”.

Tin nhắn đến máy Hân lúc 11h11’, bọn bạn nó vẫn bảo khi nhìn thấy giờ và phút trùng nhau là có người đang nhớ. Đọc tin nhắn của Huy, Hân thấy lặng đi… vì nhớ Huy hay vì cảm giác có lỗi… bỗng điện thoại lại báo tin nhắn đến, là tin nhắn của Mạnh : “ Cậu ngủ sớm đi nhé! Đừng có suy nghĩ linh tinh. Hãy làm những gì tim cậu đang lên tiếng, tớ sẽ không buồn đâu.” Hân mỉm cười… Tên ngốc này chẳng hiểu gì cả, Hân nhấn phím gửi tin nhắn cho Mạnh : "Tim tớ bảo là những con cào cào ngố ngố của “tên khốn” dễ thương hơn."
Xem tiếp…

TRƯỚC EM , ANH ĐÃ YÊU CÔ GÁI NÀO CHƯA ?

8:22 AM |
* * *

Trong lòng chúng ta luôn có một vị trí mãi mãi là duy nhất, mà chẳng ai có quyền hỏi lý do vì sao hay tìm cách để được giải đáp.

Tôi vẫn tin trong lòng người đàn ông luôn có một bóng hình mà dẫu có yêu tiếp trăm ngàn lần nữa cũng không thể phai nhạt. Chỉ là cảm xúc đứng yên, kí ức đã chìm sâu vào một tấm phong ấn mang tên thời gian tuy đã cũ
nhưng không bao giờ rơi mất.

Đó không nhất thiết phải là mối tình đầu, nhưng lại là người mà họ yêu sâu sắc nhất. Đến nỗi mà, nó trở thành nỗi ái ngại lớn nhất - với những người đến sau - yêu thương chỉ là một liều thuốc giảm đau thỏa mãn mong muốn và xúc cảm ở thì hiện tại. Người kia – mãi mãi vẫn là bóng hình chôn chặt, và không thể chen chân đẩy đi.

Đó là cái bóng lớn nhất, và cũng là nỗi sợ hãi lớn nhất mà mỗi lần soi mình vào đó, ta sẽ không thấy gì khác ngoài một nỗi nhức lòng xót xa. Chẳng bao giờ có thể đánh bật được người cũ ra đi vĩnh viễn, khi mà nó đã chiếm một khoảng không gian rộng lớn trong trái tim vốn đã đầy cao ngạo vì tự trọng.

Đàn ông – không phản bội chúng ta, chỉ là họ chung thủy quá nhiều với quá khứ! Vì vĩnh viễn cũng chỉ có một người duy nhất mới đủ bản lĩnh khiến đàn ông ngã gục quỳ chân dưới lòng tự trọng, thế nên dễ gì để họ quên đi ?

Trên đời này không có gì là tuyệt đối ... và tình yêu cũng vậy!

Trước em, anh đã yêu cô gái nào chưa ?

Cũng như người phụ nữ, ngoài chồng mình ra thì trước đó có một mối tình khắc cốt ghi tâm, sóng gió bão bùng
dù kết cục là chia xa thì vẫn là một thời thanh xuân sống hết lòng vì một người con trai khác. Chỉ là nỗi niềm đứng lại trước cánh cổng thời gian, giữ yên những sôi nổi, nồng nàn ngày kia trước bước chân của hiện tại.

Mối tình đầu tiên không phải là người bạn trao cái nắm tay, cái ôm hay nụ hôn lần đầu tiên. Họ là người mà dù vô tình hay hữu ý, những người đến sau luôn bị bạn đem ra so sánh. Họ là người mà biết bao lần bạn cố gạt nước mắt quên đi, họ vẫn lỳ lợm ở lại. Chính họ, mới là mối tình đầu tiên.

Việc ngu ngốc nhất trên đời này là tìm cách xóa hộ kí ức cho người khác bằng cách tự mình thế thân. Khi mà càng cố gắng bao nhiêu thì dằn vặt và tổn thương lại càng tăng gấp bội. Yêu thương có được từ ngộ nhận, lọc lừa và thương hại? Đánh đổi mọi thứ để nhận được cái giá đắt này sao ?

Trong lòng chúng ta luôn có một vị trí mãi mãi là duy nhất, mà chẳng ai có quyền hỏi lý do vì sao hay tìm cách để được giải đáp. Thế nên, đừng hỏi “trước em, anh đã yêu ai chưa?”, mà hãy hỏi “liệu sau này, có ai thay thế được em không ?”

[ST]
Xem tiếp…

Ảnh động con ếch và bài thơ con ếch ^^!

10:53 PM |

 Ảnh động con ếch và bài thơ con ếch ^^!


Vừa vô check mail và vào G+, thấy cái ảnh động con ếch của 1 ông bạn nào đó mà mình thêm vào vòng kết nối khá là hài hước, vui vui, liền xuất khẩu ra mấy câu thơ con ếch cho mọi người cùng đọc, ai thấy hay thì like hoặc + cho phát cho tớ sướng nhá :D :D :D


Con ếch kìa thật là hay
Kính đen đeo mắt, lấy tay bắt ruồi
Bắt ruồi lại thả con ruồi
Lưỡi thò ra đớp con ruồi chết tươi
Tác giả: Không Giới Hạn

Con ếch vui ^^


Há há :v :v

Xem tiếp…

Giả vờ nhưng em yêu anh!!!

8:09 AM |
Như thường lệ, ăn cơm xong Vy nhảy vào phòng ôm con Lap yêu quý online Fb, nó đang bị nghiện Fb giai đoạn cuối, 1 ngày không online chắc nó phát dồ mất ._. Fb hôm nay nhạt nhẽo thế nhở, cũng đúng thôi, hôm nay là Valentine, người ta bận đi chơi với người yêu hết rồi còn đâu, chỉ có dân FA như nó mới ở nhà ôm Lap online Fb vào giờ này. Oimeoi, nghĩ mà tủi T__T

Nó đăng một cái stt:

"- Valentine bợn nào làm người yêu tớ phát nhể? Tủi thân vữi :’( =)))))"

Con bé định tạo fame đây mà : )) Kiểu rảnh rỗi sinh nông nổi : ">

Bỗng một cái nick lạ nhảy vào cmt:

"- Oimeoi, conguoicodon = (( Yêu anh đi, nhà anh có đàn gà rù, chết lại vặt chết lại thịt [<3] : ))"

Nó bật cười, nhanh chóng rep lại ngay:

"- Yêu nhau làm chi để rồi mai chia lyyyyy :’( =))"

"- Ơ thế stt để làm mắm à : ("

"- Ờ : ))"

"- Ờ cái L…ờ… =))"

"- Chỗ trẻ con trẻ nhỏ không được nói bậy. Xùy… xùy… : ))"

"- Ớ. Biết nói cái gì không mà bậy? :v"

"- Chả biết nhưng chỉ biết là bậy. :3"

" Oimeoi, cái đầu đen hơn nước cống đậm đặc =))"


Xong phim, quả này Vy gặp phải cao thủ chém gió rồi, vụ này căng =)) Boy này làm nó thấy hứng thú phết đấy chứ đùa :3

Cái nick lạ đấy nhảy vào inbox luôn:

" - Hỡi cô em xinh xinh năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà em ở đâu đã có bạn trai chưa? Ấu zê =))"

"- Năm nay em mười sáu, nhà em ở xa xa ơi là xa, bạn trai đíu có thằng nào, nên giờ vẫn FA. Ấu zê =))"

"- Hầy, vụ này căng : ))"

"- Sắp đứt rồi =))"

"- Thế muốn cùng anh gia tăng dân số hemmm "

"- Là dư lào ạ?" - nó giả ngây : ))

"- Mừn yêu nhau đi. Tổ quốc sẽ ghi công em vì làm đất nước mất đi 2 đứa FA :3"

"- Âu khây, yêu luốn. Hãy về với đội của em =))"

Vy nhận lời, đơn thuần cũng chỉ là ảo thôi mà, có chết ai đâu. Dù gì nói chuyện với boy này cũng vui phết. Hihe…

Nói chuyện, chém bão một lúc, nó được biết anh tên Hoàng, sinh năm 95, nghĩa là hơn nó hai tuổi, cũng là dân FA. Hai người nói chuyện cực kì hợp nhau, nhìn ảnh anh cũng bảnh, nói chuyện cũng hay thế mà chưa có người yêu? Chắc trêu :3 Nó thấy mùa Valentine năm nay tuy FA nhưng cũng vui hơn những năm trước nhiều :v Cả buổi tối cứ nói chuyện với anh suốt thôi, vừa gõ lạch cạch trên bàn phím vừa cười một mình, trông nó chẳng khác gì con thần kinh mới trốn tại =)) Mặc kệ đời muốn đến đâu thì đến : ))

"- Em ơiiiii…"

"- Giề? =.="

"- Uề, phũ vãi [=((] "

"- Giang sơn khó đổi, bản tính khó rời. Anh thông cảm nhé : * =))"

"- Đang có chương trình chúc bé ngủ ngoan trên vê tê vê ba đấy em [:">] "

"- Hết lâu rồi. Ặc, giờ mới để í, gần 12h đêm cmnr : -s"

"- Hihi, chính xác là 11h48p57s [:">] "

"- Anh có bộ đếm giỏi đấy : )) Buồn ngủ rồi phải hemmm. Gớm cứ nói toẹt ra lại còn phải thế :3"

"- Kiki, thế mừn ngủ thôi chứ em. Chúc em ngủ ngoan, hẹn gặp lại vào chương trình ngày mai : *"

"- Gút bai si iu ơ gên :3 Đi ngủ nhớ không được mút tay, cả đóng bỉm vào nữa nhé =))"

"- Ơ sao em biết anh bị dấm đài : (("

"- Thôi ngủ đê bựa boy. Lải nhải mệt quá =))"

"- Em ngủ luôn đi nhé! : x"

Nó tắt Lap, đi đánh răng rồi chui ngay vào chăn, ôm con Rô bốt trái cây bông rồi chìm vào giấc ngủ, chả hiểu sao hôm nay dễ ngủ thế, thỉnh thoảng đang đêm nó còn tự cười khúc khích một mình : ))


Cứ thế, hôm nào Vy cũng nói chuyện với Hoàng tới tận gần 12h đêm mới chịu đi ngủ, thành thói quen luôn rồi í.

"- Vy ơiiiiiii…"

"- Giề? =.="

"- Khiếp, nói câu làm người ta tụt cả hứng : (("

"- Thế bây giờ thích như nào? Dư lào là phải lói >’<"

"- Anh… :’("

"- Anh sao? Nói? Lằng nhằng quá đi mất X- ("

"- Anh… = (("

"- Sao, anh bị Gay hả? Ừ em hiểu mà. Anh đừng buồn, anh còn gia đình, bạn bè và em bên cạnh, dù mọi người, xã hội nói anh, dè bỉu anh như thế nào đi chăng nữa thì anh hãy cố gắng lên đừng buồn. Em không hứa sẽ làm anh vui nhưng em sẽ cười vào cái mặt đần của anh  =))" - nó tuôn ra một tràng, quả này thằng bé đơ không kịp ngáp luôn =))

"- Đệch. Sao em cứ trêu anh là thế đíu nào nhỉ = ((‘

"- Cái mồm cái mồm, lại nói bậy. Dạo này là hơi bị nhờn đấy nhé =.="

"- Đâu, hôm nào chả Neptuyn : (("

"- À được : )) Anh gay thật rồi Hoàng ạ =))"

"- Hà cớ chi em lại nỡ lòng nào nói anh như vầy :’( Anh là men đích thực mà : ))"

"- Kiểu nói chuyện đấy chỉ có gay =)))))"

"- Em như điên í. Cứ trêu người ta : (("

"- Thế người nói chuyện với người điên là người bình thường hả :O =))"

"- À con bé này được, bật huynh cứ tưng tưng cả lên í nhở : ))"

"- Phải nói là trình đá xoáy èn chém gió lên le vờ max =))"

"- Lạc đề nãy giờ rồi đấy. Vứt số điện thoại đây cái coi :3"

"- Xời, tưởng gì cứ lòng vòng mãi. Làm em tưởng anh uống nhầm cờ lo xít .__."

"- Là cái gì vầy?"

"- Thuốc đi ị =)))))"

" Không troll nữa nhé, ném số điện thoại đây? >’<"

"- 6 6 0 1 4 0 0 9 x x x tự sắp xếp : ))"

"- Điên lắm rồi đấy nhé = (("

"- Em biết anh bị điên mà không phải khoe : )) Thôi đưa sđt đây em nháy qua không lại dỗi ‘~’"

"- Không em đưa sđt đây anh nháy qua cơ >’<"

"- Lắm vẹo =.= 01664100xxx"

"- Ok gơn. Ngoan từ đầu có phải quý không. Lại đấy hun cái coi : *"

"- Xa ta ra, mồm hôi thế oánh răng chưa thế : ))"

"- Thôi chết, quên cmn mất : ))"


Vẫn cái kiểu nói chuyện bựa như thế, troll như thế, nhưng mà cả hai đều thích như vậy : ))

Sms từ một số lạ:

"- Ngủ thôi lợn : x"

"- Đíu biết ai béo hơn ai đâu nhé =.=" - Vy biết ngay là Hoàng, chỉ có Hoàng gọi nó là lợn, trong khi thân hình nó cũng mi nhon lắm chứ bộ =))

"- Chả biết gầy hơn ai nhưng chắc chắn béo hơn anh : ))"

"- Tát cho không lệch phát nào bây giờ >’<"

"- Né cho không lệch phát nào bây giờ =))"

"- Cái loại… X- ("

"- Loại đẹp trai phải hem :" >"

"- Loại chai mặt =))"

"- Đẹp trai không bắng chai mặt =))"

"- Nhe nhởn như con tró í : ))"

"- Này…"

"- Lại định khoe anh là gay nữa à. Thôi biết rồi khoe mãi =))"

"- Thanh niên nghiêm túc, không đùa >’<"

"- Nói : ))"

"- Làm bạn gái anh nhé!"

"- Ớ, thế thì lại hay quá"

"- Thật á? Hihi :" >"

"- Em kém anh 2 tuổi, thế mà lại được leen chức bạn. Vui ghê :" > =))"

"- Thế làm người yêu anh nhé?"

"- Anh có thể yêu em nhưng em không thể yêu anh. Anh rất tốt nhưng em rất tiếc :3"

"- Anh hỏi thật đấy không đùa đâu"

Vy bối rối, ngưng cười, chẳng biết anh nói đùa hay thật nữa, tim nó lệch cmn mất 1 nhịp rồi thì phải. Oimeoi phải làm sao bây giờ T__T

"- Không đùa thế vừa ăn nhầm cái gì à?

"- Không, đừng có mà đánh trống lảng >’<"

"- Anh hâm à? Anh em mình là huynh muội tốt mà, yêu đương cái giề >’<"

"- À hóa ra là như thế. Anh hiểu rồi : )"

"- Sao vầy =.=’"

"- Không sao ^^"

"- Thế ngủ sớm đi thức khuya hại lắm ._."

"- Anh có là gì của em đâu, em không cần phải quan tâm. Hì ^^"

"- Ặc. Dỗi à : (("

"- Không, dỗi gì đâu em ngủ sớm đi anh out đây"

Ặc, nó chưa kịp pm lại mà Hoàng đã out rồi. "Con lợn này như điên í, còn cả không chúc mình ngủ ngon nữa. Thôi mai ta sẽ xử sau.>’<" Vy hậm hực đi ngủ.

Sáng hôm sau, như một thói quen, Vy mở điện thoại ra, không có một tin nhắn nào? Là sao? Mọi hôm Hoàng đều nhắn tin gọi nó dậy mà? Hầy… chắc là ngủ dậy muộn.

Tối online cũng không thấy nick Hoàng sáng, Vy bắt đầu thấy lo, cảm giác cũng hơi hụt hẫng, định gọi cho Hoàng nhưng thôi, nó không có thói quen chủ động nhắn tin, gọi điện hay pm trước cả, mà nhỡ Hoàng đang bạn đi chơi với em nào thì sao? Càng nghĩ càng bực, bận gì thì bận chứ, quên cả nó >’< Đành ngồi đó nhìn mãi vào cái nick tối om cúa Hoàng.


Cảm giác thật là bực bội, đã mấy hôm rồi Hoàng không online, cũng chẳng nhắn tin hay gọi cho nó. Vy vừa bực vừa có chút gì nhớ? Hình như nói chuyện với Hoàng nhiều thành thói quen rồi, giờ một ngày không nói chuyện cũng nhớ chết lên được. Híc : (

Hôm nay nó không chịu được rồi, nó gọi cho Hoàng. Máy bận??? WTH??? Không thèm nghe mới ghê? Nó bực bội nhắn tin cho Hoàng:

"- Đang chết dí với em nào rồi mà không cả nghe máy thế?"

"- À sao biết? Đang đi chơi với người yêu rồi bận lắm"

Không tin nổi vào mắt mình nữa, dám ăn nói với nó thế à, con lợn này. Cảm giác bực bội xen chút giận hờn. Hoàng có người yêu rồi à? Thảo nào mà quên luôn nó. Phải rồi, nó có là gì của Hoàng đâu mà Hoàng phải quan tâm, giờ thời gian của Hoàng dành hết cho người yêu rồi. Nó buồn, hình như từ khi nào nó thích, à không, yêu anh mất rồi, chỉ là nó ngại phải thừa nhận thôi… : (

"- À hóa ra là thế. Vậy hai người đi chơi vui vẻ nhé : )"

Hoàng is Calling...

"- Alo"

"- Haiz…"

"- Sao không nói gì? Điên à? Tưởng bận đi chơi với người yêu rồi. Thôi đi chơi đi em không làm phiền ^^"

"- Em ghen à?"

"- Em có là gì của anh đâu mà ghen ^^" - nó nói giọng hờn dỗi

"- Haizzz…Yêu anh sao không nói? Bướng vừa thôi"

" - Ai… ai… ai thèm >’<" - Vy thoáng đỏ mặt

"- Thế yêu anh không hả hả hả? Nói mau không từ mai cắt xoẹt này"

"- Cứ thử xem?"

"- Ờ thế tắt máy đây" - Hoàng đổi giọng ngay

"- Ơ… có có. Huhu. Con lượn Hoàng bắt nạt tôi T_T"

"- Thế có phải ngoan không. Hihi. Hun cái coi. Moazhh : *"

"- Oánh răng chưa? =.="

"- Thôi chết! Chưa. Haha"

The end!
Xem tiếp…

Ừ, MẸ ANH PHIỀN THẬT! - Đọc mà rơi nước mắt ...

10:26 AM |

Ừ, MẸ ANH PHIỀN THẬT!

- Anh về ngay đi, em hết chịu nổi rồi, mẹ anh phiền thật.

- Uhm, mẹ anh phiền thật, bây giờ anh đang có cuộc họp quan trọng, tối về anh sẽ giải quyết nha em.

Tiếng đầu dây bên kia dập máy nghe có vẻ rất tức tối, anh buông thõng người ra sau ghế, ở bên kia cô nhìn ra phía cửa như đang cố nuốt trôi một cái gì đó vào mình.

- Anh nhìn đi, đó, đây này, hôm nay em sắp, ngày mai em xếp, cứ một người dọn, một người lại bày ra như vậy, ai mà chịu nổi. Em sắp điên rồi đây. Cô vò đầu trong 1 trạng thái vô cùng tức giận, anh lại gần cô, lấy tay xoa xoa 2 bờ vai gầy gầy, cô hất chúng ra.

- Em vào đây – Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô kéo vào phòng, khép hờ cửa, anh lấy xuống 1 chiếc hộp được đặt trên nóc tủ, lấy tay phủi nhẹ, anh nhìn cô mỉm cười.

- Mẹ phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé, còn bây giờ để anh cho em biết mẹ chúng ta phiền đến mức nào.

Anh mở chiếc hộp ra, bên trong là 1 xấp hình, anh lấy ra 1 tấm đã cũ, nhưng chẳng hề dính tí bụi nào, cô tò mò nhìn vào tấm ảnh.


- Em thấy không, đây là tấm hình mà Dì anh đã chụp lúc anh sinh ra, Dì kể vì mẹ yếu nên sinh lâu lắm, mà sinh lâu chắc là đau lâu em nhỉ, mà mẹ phiền thật, cứ la hét ầm ĩ cả lên, ai mà chẳng sinh. Dì còn nói, mẹ yếu lắm, nếu cứ cố sinh thì sẽ nguy hiểm cho người mẹ, bác sĩ đã nói như vậy rồi vậy mà mẹ vẫn cố cãi “Không, con tôi phải ra đời, tôi phải sinh”, mẹ anh phiền thật đó.

Cô nhìn tấm hình, bàn tay cô nhẹ bỗng, rồi cô nhìn anh, trong mắt anh chứa 1 điều gì đó rất lạ. Anh cẩn thận bỏ tấm hình đó qua 1 bên, lấy 1 tấm khác cho cô xem.

- Em nhìn nè, đây là bức ảnh chụp lần đầu tiên anh bú mẹ, anh chẳng thấy ai phiền như mẹ cả. Bà nội, bà ngoại nói cả rồi, mẹ yếu, không đủ sữa để cho anh, uống sữa bình đi, ở đó mà dưỡng sức, nhưng 1, 2 cứ khư khư giữ anh vào lòng ” Không, con con nhẹ cân, phải bú sữa mẹ mới tốt”. Ai nói gì cũng cãi em nhỉ, nếu không anh được uống sữa bình rồi, sữa bình phải ngon hơn chứ, mẹ anh phiền thật.

Bàn tay cô run run, cô thấy ánh mắt của người mẹ trong bức ảnh ánh lên vẻ rất hạnh phúc, 2 bàn tay cô ta cứ giữ chặt đứa bé. Cô nhìn anh không nói gì cả.

- Còn nữa đây này – Anh lại lôi ra 1 tấm khác nhìn vào đó.

- Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, con nít hơn 1 năm ai chẳng chập chững biết đi, mẹ cứ làm như chỉ có con mẹ mới làm được điều đó không bằng. Ba kể mẹ cứ gặp ai là cũng hí hởn khoe ” Thằng cu Tin nhà tôi đi được rồi, nó biết đi rồi đó “. Bộ mẹ không thấy phiền hay sao em nhỉ? – Bờ môi cô như muốn nói một cái gì đó nhưng cổ họng thì ứ nghẹn lại, bức ảnh đứa trẻ con chập chững đi về phía mẹ trong tấm hình, cô nhìn mãi.Ba còn kể, từ ngày anh bắt đầu bi bô tập nói rồi gọi được tiếng mẹ là nguyên những ngày sau là một chuỗi điệp khúc ” Cu Tin gọi mẹ đi, gọi mẹ đi cu Tin”, mẹ phiền quá đi mẹ à, anh mỉm cười xoa nhẹ vào bức ảnh, mắt anh đang long lanh thì phải.

- Đây nữa, đây nữa này – Anh lôi ra nguyên 1 xấp, nhiều lắm, rất nhiều ảnh- Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, chụp làm gì mà lắm ảnh vậy không biết, lần đầu tiên anh vào mẫu giáo, có phiếu bé ngoan, rồi tiểu học, trung học, nhận bằng khen, em coi đi, đủ trò trên đời, coi hình của anh có mà đến tết mới xong, anh phì cười, ” mẹ anh phiền nhỉ “?

Cô nhìn anh, anh không cười nữa, anh cầm 1 tấm hình lên nhìn vào đó rất lâu, cô thấy nó, 1 tấm hình rất đạp, anh rất đẹp trong bộ áo tốt nghiệp cử nhân, anh lúc đó trông điển trai quá, cao ráo, nhưng…

- Em có thấy không? Tóc mẹ anh đó, rối em nhỉ ? Còn áo quần nữa này, cũ mèm…- Cô nghe thấy giọng anh trở nên khác đi, không đều đều như lúc ban đầu nữa, đứt quãng. Cô nắm lấy tay anh.


Ừ, mẹ anh phiền thật! Cảm động rơi nước mắt vì tình nghĩa mẹ con :(



- Năm 15 tuổi, ba bỏ mẹ con anh lại, rồi lúc đó, mọi thứ trong nhà trở nên không có điểm tựa, anh đi học, mẹ bắt anh phải học…Em không biết đâu, anh xin nghỉ nhưng mẹ không cho, phiền như vậy chứ. Mẹ cứ sáng sớm đi phụ quán cơm cho người ta, trưa ăn 1 chén cơm thừa trong quán để dư tiền cho anh học thêm ngoại ngữ, rồi chiều đến chạy đi giặt đồ cho những bà mẹ không phiền khác, để họ đi mua sắm, cà phê, giải trí…- Giọng anh lạc hẳn – Còn nữa em ạ, tối đến mẹ lại tiếp tục đi làm lao công đường phố, sáng sớm mới về chợp mắt được 1 tí thôi, vậy đó…Em thấy mẹ anh khỏe không?

Cha mẹ

” Tách”, 1 giọt nước rơi xuống trên tấm hình, mắt cô cũng nhòe đi, khác thật, 1 bà mẹ trẻ với gương mặt xinh đẹp lúc đứa con mới bi bô tập nói, và cũng với gương mặt phúc hậu đó nhưng giờ làn da đã nhăn đi, khuôn mặt gầy hẳn khi đứng cạnh cậu con trai lúc chuẩn bị ra trường.

- Anh à – Bàn tay cô nắm lấy bàn tay run run của anh.

- Em có thấy tay mẹ rất yếu không, anh chẳng bao giờ kể em nghe nhỉ. Khi 5 tuổi, anh đùa nghịch chạy nhảy lung tung, lúc đuổi bắt cùng cô nhóc hàng xóm anh đã trượt chân ngã từ cầu thang xuống. Lúc đó, anh chẳng thấy đau một chút nào cả, chỉ nghe một tiếng kêu rất thân quen, em có đoán được không, anh đang nằm trên 1 thân thể rất quen…mẹ anh đó. – Cô sững người lại, nước mắt cô trào ra, rơi xuống ướt đẫm tay anh.

- Em à, mẹ anh phiền vậy đó, phiền từ khi anh chuẩn bị lọt lòng cho đến khi anh gần đón đứa con đầu tiên của mình, chưa hết đâu, mẹ sẽ còn phiền cả đời em ạ, bây giờ lớn rồi mẹ vẫn cứ lẽo đẽo theo anh dặn đủ thứ em không thấy sao, cơm phải ăn 3 chén, đi xe phải chậm thôi, đừng có mà thức khuya quá. Mẹ anh phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé.

” Anh “, cô ôm chặt lấy anh, cô òa khóc nức nở, ” em xin lỗi “, anh ôm lấy cô vỗ về, vỗ về như ngày xưa anh vẫn thường được làm như vậy.

” Choang “- Anh và cô chạy nhanh xuống bếp.

- Mẹ xin lỗi, mẹ nghe con thèm chè hạt sen nên mẹ đi nấu, nhưng…Giọng mẹ run run không dám nhìn về phía trước, cúi người nhặt những mảnh vỡ vừa rơi.

- Mẹ à – Cô chạy đến nắm lấy bàn tay xương xương của mẹ – Từ nay mẹ đừng phiền nữa nhé, để con phiền mẹ cho – Cô ôm chặt mẹ, nước mắt thấm đẫm vai áo mẹ, mẹ nhìn anh, anh nhìn cô trong lòng của mẹ.

Xem tiếp…

Mình chia tay rồi mà em - Đọc xong xin đừng khóc nhé!

4:40 PM |



* * *
_Alo

_Gì hả anh?

_Chia tay đi

_......

_Im lặng là đồng ý nhé! Từ mai chẳng còn là n.y của nhau đâu

Cô bất ngờ….lắp bắp…k thành lời:

_Lý do? Em làm gì sai à?

_Không..

-Thế vì lý do gì, chúng ta quen nhau 3 năm cơ mà, chia tay như thế là sao hả anh

_Thích

_Anh nói như thế mà dc à?

_ Em có làm gì sai thì anh phải nói chứ?

_ Chẳng gì cả …chán rồi…hết yêu…. Chia tay thôi, tuổi trẻ mà.

1 cảm giác chạy xẹt qua người cô ….Hẫng! …ngỡ ngàng ! lòng tự trọng như bị

dao cứa vào!

_ừ…vậy chia tay, đừng bao giờ gặp nhau nữa nhé

_ không chắc!

_anh nói vậy là sao?

_cúp nhé, tạm biệt.

_???

Chia tay…thế là chia tay…1 cuộc tình 3 năm bay vút theo

sóng điện thoại …lãng thật! Rốt cuộc có thế thôi à….nhảm nhí thật…tình cảm nó nhạt thế thôi hả anh? Đồ tồi! Chẳng việc gì tôi phải buồn vì anh cả…. Cô nói thế….và nằm xuống giường…..có thứ nước mặn đắng thấm vào gối!

3 tuần kể từ cái ngày chia tay ấy !

Ngày thứ nhất

Có điện thoại….của anh ta….

Cô bắt máy…như 1 phản xạ tự nhiên của 1-cô-gái-có-người- yêu.

_Anh gọi tôi có việc gì ko?

_chẳng gì cả , thích thì gọi

_dẹp ngay cái giọng điêu khinh khỉnh ấy đi

_quen rồi, không bỏ được

_chia tay rồi, để tôi gạt phăng thằng khốn nạn như anh rakhỏi cuộc đời đi!

_chia tay rồi, anh chẳng còn là gì của em nữa đâu, đừng bận tâm đến anh như thế ,anh chỉ gọi,và em cứ việc mắng nếu e muốn, nhưng đừng cúp máy…

_anh điên vừa thôi ! hãy biến đi với những đứa con gái khác , đừng gọi điện phiền tôi!

_à em…

_sao?

_mình chia tay rồi đấy!

RỤP!

Tít……tít…..tít

Cô bực tức cúp máy……

Thật khốn nạn, anh làm như thế là có ý gì. Gọi cho tôi làm gì. Tôi chẳng muốn nghe giọng của anh nữa! Nhưng sao có gì đó vương vấn và nghẹn lại ở tim….."mình chia tay rồi đấy" ….văng vẳng bên tai…

Ngày thứ 2

Lại có điện thoại của anh….

Không bắt máy….tắt máy…..vẫn gọi!

_Alo, anh đừng phiền như thế dc không?

_ăn cơm chưa , đừng có mà uống sữa liền đấy nhé, đau bụng đấy!

…..cô hơi bất ngờ…

_anh quan tâm làm gì?

_vì anh biết bụng em không tốt, ăn uống như thế sẽ đau bụng.

_tôi lớn rồi, ăn uống ra sao là quyền của tôi,chẳng liên can gì anh cả!

_ừm nhớ ngủ sớm nhé,mai e thi đúng ko, ráng mà thi tốt đó

_tại sao…anh lại như thế….anh muốn gì ở tôi hả?

_mình chia tay rồi đấy!

….lại câu nói ấy….anh ấy lại nói thế……thì chia tay rồi…..tại sao cứ phải gọi điện chỉ để nói câu đó….cho tôi bình yên không được à….sao anh cứ động chạm đến tuyến nước mắt của tôi thế hả???

thư viện tài liệu trực tuyến - Làm chủ kiến thức

Ngày thứ 3

_alo !

_tôi van xin anh đấy

_cho con Milu nó ăn chưa em, đồ ăn cho nó bữa anh mua còn ko?

_tôi tặng nó cho người khác rồi….

_sao lại như thế, anh tặng em mà….

_chẳng việc gì tôi phải giữ cả!

_ừ thì mình chia tay rồi đấy

Lại thêm 1 cuộc điện thoại kết thúc bằng câu nói đó….

Cô ngồi xuống…xoa xoa đầu con Milu ….

"anh ấy làm như thế là sao hả Milu ? anh ấy biết 3 tuần qa tôi đã cố gạt anh ấy ra khỏi suy nghĩ ko? Sao lại làm thế với tao?

…..cô chẳng cho con chó ấy cho ai cả……làm sao mà cho được……

Ngày thứ 4

….cô bắt máy như 1 thói quen

_alo,…tôi không uống sữa sau khi ăn cơm…….tôi cho con Milu ăn rồi!

_sao hôm qua lại nói là tặng Milu cho người khác rồi, em vẫn ngốc trong cái khoảng nói dối như ngày nào

_tôi….

_trời hôm nay lạnh quá, lấy cái áo màu nâu anh mua mà mặc vào, làm bằng lông thú nên ấm lắm đấy..

_ừ

_nhà còn sữa bột không. Trước khi đi ngủ thì nhớ uống nhé, uống sữa nóng buổi tối cho dễ ngủ ..đừng có viện cớ ko ngủ được mà onl tới tận sáng đó!

_ừ

_hôm nay ngoan thế, ko mắng anh à

_ừ….

_uhm thôi a cúp đây…….À… mà mình chia tay rồi em nhỉ!.....

Hôm nay em không mắng anh….em không phản ứng…… vì cổ họng e nghẹn ứ chẳng nói dc anh à……

Ngày thứ 5 …..

Cô chờ điện thoại của anh

10h tối

…….vì sao khi anh đi e đã ko ôm lấy anh hỡi người…

……….vì sao đôi chân e cứ đứng nhìn a xa mãi xa……

Tiếng nhạc chuông vang lên, cô chộp lấy cái điện thoại màu trắng …

_xin lỗi hôm nay a ngủ mãi tới h` mới dậy

_ngủ kiểu gì tới 10h tối vậy…

_hôm nay hỏi lại anh nữa à…..

_......

_cái quả cầu tuyết anh mua cho còn pin không? Hết pin thì bảo thằng Bi nó mua bỏ vào nhé, quả cầu tuyết mà ko có đèn có nhạc thì chán lắm.

_em mua rồi….

_em ngoan đến mức anh bất ngờ đó

_mình chia tay rồi hả anh?

_ừ..mình chia tay rồi đó…, anh cúp nhé!

….khoan..

Tít…tít….tít

Cô vứt điện thoại xuống giường và bật khóc nức nở.Nước mắt dồn nén bao lâu nay đã vỡ òa trên gương mặt hốc hác….

Anh ác lắm….anh đã bước ra khỏi tim em….em đã đóng chặt tim và chẳng muốn cho anh vào nữa….em không muốn nghe giọng nói đó của anh…em không muốn nhìn thấy số anh…..nhưng em không ngăn mình bấm "trả lời", em ko ngăn mình nhớ đến anh được…..tim e cũng ko nghe lời e…..chẳng lẽ anh lại bước vào tim em 1 lần nữa??

Ngày thứ 6

_alo….em tắt nick yahoo đi, treo nick hoài như thế nóng máy đấy, máy thì lại hay hư, chẳng ai qua sửa cho em đâu..

_quen rồi

_quen cái gì .

_à Donut tới chưa

_Donut gì?

_anh gửi 1 hộp đến cho em đó, toàn vị socola đó, thích không….à trà sữa thì chắc chưa tới đâu,quán đang đông ,nó bảo sẽ đợi lâu…

_anh đang nói gì thế? Anh đang làm gì thế?

_gửi donut và trà sữa cho em, trời mưa gió như vầy anh biết e làm biếng đi mua.

_nhưng…

_nhưng cái gì, chẳng phải thích 2 món đó nhất sao??

_anh làm ơn đi, anh muốn như thế nào thì dứt khoát đi…..chia tay rồi sao a cứ quan tâm e như thế…em không chắc là em quên dc anh đâu!

_mình chia tay rồi đấy em à

………………….cúp máy……

Bính boong…bính..boong

_xin lỗi ! donut của cô đây ạ….

………….mưa phùn rơi nhẹ bên cữa sổ….nhẹ nhàng………chiếc donut hình mặt cười với vài miếng socola….thật bắt mắt ………….ly trà sữa………..ngọt ngào

Nhưng…………..1 cô gái……..lòng nặng trĩu………..gương mặt vô hồn…..….giọt nước mắt…..mặn chát….

Những ngày tiếp theo……cô quyết định không bắt máy nữa…..cô sẽ tự bước ra khỏi cuộc sống của anh……..cô quyết định cho tim mình vào ngăn đá…..cho nó lạnh ngắt lại…….chẳng còn bận tâm đến anh nữa...

Ngày thứ 10

.

.

Duy is calling

.

.

Không bắt máy

.

.

Duy is calling

.

.

Không bắt máy…..

.

.

Có tin nhắn….

.

.

….Duy mất rồi …..em đến bệnh viện đi…

Cô bàng hoàng buông chiếc điện thoại xuống….lao ra khỏi phòng…

Hai tai cô ù đi……….đôi mắt như bị ai lấy tay bịt kín…….tim như bị bóp nghẹt………bóp nghẹt………đôi chân cứ guồng chạy tới…… không dừng lại được……..

Anh mở mắt ra đi đồ tồi…….hôm nay em đã uống sữa sau khi ăn cơm đó….em quên cho con Milu ăn rồi…..anh mắng em đi….anh làm gì anh nằm yên vậy…..

Dậy đi Duy……..dậy đi ….dậy gọi điện cho em đi…...em sẽ bắt máy….em bắt máy mà…….!!!! Em thèm ăn donut, em muốn uống trà sữa…..mưa rồi em lười đi lắm….anh mua cho em đi……..à quả cầu tuyết hết pin rồi đấy….anh dậy anh mua cho em pin đi………anh nghe em nói gì không hả………..hả anh ….!

.

.

.

.

.

_Alo anh Duy hả, hôm nay trời lạnh anh nhỉ??

_.....im lặng

_ …anh bệnh nặng như vậy sao anh không nói em??

_....vẫn im lặng

_.....anh ra đi như vậy mà anh coi được à…anh tệ lắm !

_.....

_anh vẫn là người yêu của em đấy…..chia tay như thế em chẳng chịu đâu .

_.....im lặng

_...

_...

_ à anh……em sẽ yêu mình anh thôi nhé…..anh cũng vậy nhé, anh đã bước vào tim em rồi thì em sẽ đóng chặt tim

và giữ anh trong đấy mãi mãi…….em chẳng yêu ai khác ngoài anh đâu………..anh cũng vậy anh nhé

.

.

.

Mưa vẫn rơi……….có 1 cô gái cầm 2 chiếc điện thoại….1 trắng 1 đen……….của cô và của anh…

~ Hết ~
* * *
Xem tiếp…

9 câu truyện vui về người bị tâm thần ^^!!!

4:09 PM |
1.Trả Thù:
Tại Bệnh viện Tâm thần Trung ương. Trong phòng trực của bác sĩ, có một bệnh nhân hối hả chạy vào.
- Bác sĩ! Bác sĩ cho em một cây đinh 5 tấc với một cây búa đi.
- Chi vậy em?
- Em phải trả thù thằng hớt tóc!
- Tại sao phải trả thù nó?
- Lần nào hớt tóc nó cũng nhấp kéo trúng đầu em chảy máu. Em thù nó lắm.
- Nhưng trả thù bằng cách nào mà dùng búa và đinh?
- Em có cách trả thù này độc lắm, bảo đảm nó hết đường làm ăn luôn.
- Nhưng mà bằng cách nào?
- Em lấy cây đinh 5 tấc đóng vô đầu em rồi ra cho nó hớt tóc, thế nào nó nhấp trúng cũng gẫy kéo nó cho coi....

* * * * * * * * *

2.Cứu Bạn:
Trong bệnh viện tâm thần, 2 bệnh nhân Guy & Denis đi dạo thì Guy trượt chân ngã xuống hồ bơi, chìm ngỉm, Denis nhảy xuống cứu bạn đem lên bờ. Sau khi biết tin về hành động dũng cảm của Denis, ông Director mời Denis & thông báo :
- tôi có 1 tin vui & 1 tin buồn. Tin vui là anh sẽ được ra viện vì anh đã có hành động dũng cảm cứu người, chứng tỏ anh đã lấy lại được thăng bằng & trạng thái bình thường. Tin buồn là Guy đã treo cổ tự sát trong phòng phơi đồ.
Denis nói :
- dạ không phải nó tự sát đâu, tôi treo nó lên cho nó khô đó !

* * * * * * * * *

3.Họp Sức:
Hai người tâm thần đèo nhau trên xe đạp lên dốc cầu, người sau phân công :
- Mày cầm lái nhé, tao ngồi sau đạp cho có thế
- OK
Sau hơn 1 giờ hì hục, cuối cùng cũng lên đến giữa cầu, người sau thở đứt quảng :
- Ngồi ở đằng sau nãy giờ đạp mệt chết mẹ mới lên.
- Tao ngồi trước cầm lái cũng đâu có sướng gì, bóp thắng mệt thấy bà luôn...

* * * * * * * * *

4.Kiên Trì:
Tại bệnh viện tâm thần, bác sĩ nói với một bệnh nhân muốn xin về:
- Được thôi, nếu anh thật sự khỏi bệnh.
- Ồ! Em khỏi từ lâu rồi, thưa bác sĩ.
- Vậy khi ra viện, anh sẽ làm gì ?
- Em sẽ lấy ná thun bắn bể hết bóng đèn của bệnh viện.
Bệnh nhân được nhốt lại. Một tháng sau, anh ta tiếp tục đòi về. Bác sĩ hỏi, câu trả lời vẫn như cũ. Bệnh nhân lại được điều trị tiếp. Ba tháng sau, anh ta đòi về. Bác sĩ kiểm tra sự tỉnh táo của anh ta:
- Ra khỏi bệnh viện, anh làm gì?
- Dạ... em về nhà, thưa bác sĩ.
- À, khá lắm! Rồi sao nữa?
- Dạ, em tắm rửa thật sạch sẽ, hớt tóc, cạo râu đàng hoàng.
- Tốt! Sau đó?
- Dạ, em đi chơi phố, làm quen với một cô gái xinh đẹp. Em mời cô ấy đi ăn kem, nghe nhạc hoặc khiêu vũ...
- Tuyệt vời! Anh hết bệnh thật rồi đấy. Nhưng sau khi khiêu vũ?
- Dạ, em sẽ mời cô ấy về nhà, xin cô ấy cởi áo...
- Anh quá lắm nhé! Nhưng cần phải giữ sức khỏe đấy, anh chỉ vừa mới hồi phục thôi đó nghe!
- Bác sĩ đừng lo. Em đề nghị cô ấy cởi áo, rồi xin cái sợi dây thun của nịt ngực cô ấy để làm ná và em sẽ (anh ta gào lên)... sẽ bắn bể hết bóng đèn của bệnh viện.

* * * * * * * * *

5.Trượt cái Đinh:
Trong một bệnh viện tâm thần, bác sĩ thử kiểm tra trí tuệ một bệnh nhân để cho ra viện. Bác sĩ hỏi :
- Tôi có thể lấy búa đóng đinh vào đầu anh được không ? Bệnh nhân nhanh nhẹn trả lời :
- Ông làm như tôi điên chắc, ông định giết tôi hay sao ?
Bác sĩ nghĩ bụng chắc anh này hết điên rồi, có thể ra viện được. Ðể cho chắc bác sĩ hỏi thêm :
- Tại sao như thế lại không được ?
Bệnh nhân trả lời :
- Thế nhỡ ông đóng trượt cái đinh, cái búa đập vào đầu tôi thì tôi chết à?

* * * * * * * * *

6.Hết thuốc chữa:
Các bệnh nhân trải qua kỳ kiểm tra để xuất viện.
Tại một bệnh viên tâm thần, bác sĩ muốn kiểm tra tình trạng của bệnh nhân để xét cho ra viện, bèn ra một bài toán, đầu đề: 2 nhân 2 bằng mấy?
Bệnh nhân thứ nhất trả lời: 5 ngàn
Bệnh nhân số 2 trả lời: thứ sáu
Bác sĩ ngán ngẩn hỏi bệnh nhân thứ ba: 2 nhân 2 bằng mấy
Bệnh nhân thứ ba trả lời: bằng 4
Bác sĩ mừng rỡ hỏi: Tại sao anh biết như thế?
Bệnh nhân số ba trả lời: Dạ em lấy 5 ngàn chia cho thứ sáu ạ.

* * * * * * * * *

7.Nhanh Trí:
Buổi trưa mùa hè tại một bệnh viện tâm thần, vị bác sĩ nọ đi dọc hành lang bắt gặp một bệnh nhân tâm thần vừa đi vừa kéo theo một sợi dây ở đầu được buộc một cái bàn chải. Thỉnh thoảng anh ta dừng lại vuốt ve và lẩm bẩm nói với cái vật kì cục đó. Khi nhìn thấy ông bác sĩ, anh chàng có vẻ rất lúng túng. Thấy lạ, vị bác sĩ hỏi:
- Này, cậu đang làm gì thế?
- Dạ... Em đang kéo cái bàn chải.
- Tốt! Tôi nghĩ là cậu có thể ra viện được rồi.
Nói xong ông bác sĩ hài lòng bỏ đi. Anh chàng vội kéo cái bàn chải vào một góc khuất, vừa vuốt ve nó vừa nói:
- May cho mày! Nếu tao không bảo mày là cái bàn chải thì ông ta đã mang mày lên Nhật Tân rồi.

* * * * * * * * *

8.Chìa khóa
Bác sĩ khoa tâm thần quyết định thử các bệnh nhân của mình. Ông vẽ một cánh cửa trên tường và bảo họ mở ra mà đi về nhà. Các bệnh nhân đổ xô vào bức tường để cố gắng mở cái cửa "ảo", trừ một người đứng ở đằng xa đang cười ngất. Thấy người này có vẻ đã bình phục, bác sĩ hỏi:
- Tại sao anh cười?
- Bọn họ điên quá!
- Tại sao?
Người này cầm một cái xẻng, giơ lên: - Bởi vì tôi đang giữ chìa khoá cửa!

* * * * * * * * *

9.Chuyến bay của bệnh nhân tâm thần
Khi bệnh viện tâm thần bốc cháy, chính phủ huy động máy bay trực thăng đến đưa các bệnh nhân đến nơi an toàn. Trong chuyến bay, những người này không ngừng la hét đạp phá. Duy chỉ có một bệnh nhân nam im lặng và ngồi quan sát viên phi công.
Quá bực mình vì nhóm người điên ấy, viên phi công quay sang người này và nói:
- Tôi thấy anh có vẻ bình thường, anh có cách nào giúp tôi làm cho đám người phía sau im lặng một chút được không. Nếu được, tôi sẽ xin giám đốc bệnh viện cho anh xuất viện sớm.
Viên phi công vừa dứt lời thì người đàn ông lập tức quay ra sau. Sau 5 phút, người ấy quay lên và quả nhiên không còn tiếng động gì phía sau.
Quá ngạc nhiên, viên phi công hỏi:
- Anh giỏi quá! Làm cách nào mà anh khiến cho đám người ấy ngoan ngoãn nghe lời vậy?
- Có gì đâu, tôi vừa mở cửa cho tụi nó đi chơi hết rồi!


* * * * * * * * *
Xem tiếp…